Nghị luận văn học nâng cao: Cái đẹp trong văn học nghệ thuật

Nghị luận văn học nâng cao: Cái đẹp trong văn học nghệ thuật

Trong quá trình luyện đề Nghị luận văn học, một cách để cải thiện diễn đạt và nâng cao tư duy là học hỏi những bài viết mẫu. Hôm nay, hãy cùng Thích Văn học gợi mở một vài ý tưởng qua đề Nghị luận văn học vềCái đẹp trong văn học nghệ thuật nhé!

Đề Nghị luận văn học nâng cao:

Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều đã từng phát biểu:

“Chúng ta viết bởi sự rung động trước cái Đẹp của thiên nhiên (…) và của con người. Những vẻ đẹp ấy dù trong bất cứ thăng trầm nào của lịch sử vẫn ngập tràn trong đời sống và chờ đợi chúng ta.”

Bằng cảm nhận về truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của nhà văn Nguyễn Thành Long (Ngữ văn 9, tập 1, NXB Giáo dục Việt Nam, 2021), em hãy bình luận ý kiến trên.​

Bài làm

Nhà văn, với đôi mắt tinh tường và trái tim nhạy cảm, không chỉ ghi lại những vẻ đẹp hiển nhiên mà còn khám phá ra những vẻ đẹp ẩn chứa, kín đáo trong cuộc sống “Công việc của nhà văn là phải phát hiện ra cái đẹp ở chỗ không ai ngờ tới, tìm cái đẹp kín đáo và che lấp của sự vật” (Thạch Lam). Như một dòng suối mát lành chảy mãi, cái đẹp không ngừng len lách vào từng ngõ ngách của cuộc sống, nuôi dưỡng và làm phong phú tâm hồn con người. Đồng điệu với quan điểm của Thạch Lam, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều đã từng bày tỏ: “Chúng ta viết bởi sự rung động trước cái Đẹp của thiên nhiên (…) và của con người. Những vẻ đẹp ấy dù trong bất cứ thăng trầm nào của lịch sử vẫn ngập tràn trong đời sống và chờ đợi chúng ta”. Qua tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa”, Nguyễn Thành Long đã vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp. Cái đẹp ấy không chỉ toát lên từ thiên nhiên hùng vĩ mà còn tỏa sáng rực rỡ từ tâm hồn của những con người bình dị – những bông hoa lặng lẽ tô điểm cho bức tranh cuộc sống.

Câu nói của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều không chỉ phản ánh động lực sáng tạo của người viết, mà còn mở ra một tầm nhìn rộng lớn về cái đẹp hiện hữu xung quanh chúng ta, một vẻ đẹp vĩnh hằng không bao giờ vơi cạn dù cho cuộc sống có nhiều biến động. Những người nghệ sĩ khi cất bút không đơn thuần chỉ là ghi lại những suy nghĩ hay cảm xúc thoáng qua, mà là một cuộc hành trình sâu thẳm của tâm hồn, một sự dâng hiến của trái tim trước cái Đẹp. Những trang viết cũng được chắp cánh từ những rung động ấy.

Trước hết là cái Đẹp của thiên nhiên, đó có thể là những cảnh sắc hùng vĩ hay nên thơ tĩnh lặng,..nhưng tất cả đều nuôi dưỡng tâm hồn con người, khơi gợi những cảm xúc sâu kín và từ đó trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật. Như nhà thơ John Keats từng viết: “Một vẻ đẹp không thể tả được là một niềm vui mãi mãi”. Cái Đẹp không chỉ đơn thuần là hình thức bên ngoài, mà là sự kết nối sâu sắc giữa con người và thế giới tự nhiên, là cầu nối đưa chúng ta đến với những tầng cảm xúc sâu thẳm của tâm hồn. Không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp của cảnh vật, cái Đẹp còn sống động trong hành động và tâm hồn của con người – những khoảnh khắc tình yêu, lòng nhân ái, những cử chỉ sẻ chia đầy trân trọng hay những lý tưởng sống cao đẹp,… Khi đối diện với những vẻ đẹp ấy, trái tim chúng ta không thể không rung động, và từ đó, ngòi bút trở thành nhịp cầu kết nối giữa cảm xúc và ngôn từ. Cái Đẹp của con người không phải lúc nào cũng dễ nhận ra, nhưng nó luôn hiện hữu và chỉ chờ đợi để được khám phá, tôn vinh.

Bên cạnh đó, chia sẻ của thi sĩ Nguyễn Quang Thiều còn nhấn mạnh một sự thật không thể phủ nhận: vẻ đẹp không bao giờ mất đi. “Dù trong bất cứ thăng trầm nào của lịch sử,” cái Đẹp vẫn luôn tồn tại. Đó là vẻ đẹp của thiên nhiên, của con người, của những giá trị nhân văn luôn tồn tại, ẩn mình trong từng khoảnh khắc. Dù lịch sử có trải qua bao biến thiên, thăng trầm nhưng những vẻ đẹp ấy vẫn luôn âm thầm hiện diện, như một nguồn sáng không bao giờ tắt, sẵn sàng nuôi dưỡng tâm hồn và tiếp thêm sức mạnh cho con người như Victor Hugo đã từng nói: “Cái đẹp là ánh sáng của tâm hồn”. Và chính ánh sáng ấy, dù nhỏ bé hay to lớn, đều có sức mạnh dẫn lối chúng ta đến với những điều tốt đẹp hơn. Như vậy, cái Đẹp không bị cuốn trôi theo dòng chảy của thời gian, mà luôn bền bỉ, chờ đợi chúng ta khám phá và trân trọng.

Ẩn sau câu nói của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều là một lời mời gọi sâu sắc, khuyến khích chúng ta mở rộng tâm hồn để đón nhận cái Đẹp trong từng khoảnh khắc của cuộc sống. Những vẻ đẹp ấy, mặc dù dễ bị lãng quên hay bỏ qua giữa những bộn bề lo toan thường nhật nhưng kỳ thực chúng vẫn luôn hiện hữu, âm thầm chờ đợi chúng ta khám phá và ghi lại. Mỗi chúng ta “viết” không chỉ là sự ghi chép mà còn là một phương thức giúp chúng ta lưu giữ và trân trọng những điều tốt đẹp. Bên cạnh việc tái hiện lại vẻ đẹp của cuộc sống, từng câu từng chữ trở thành một nhịp đập của trái tim, là cách để chúng ta ghi dấu những rung cảm và những khoảnh khắc bất ngờ mà cuộc sống mang lại.

Truyện ngắn “Lặng Sa Pa” của Nguyễn Thành Long là một tác phẩm đặc sắc, mang đậm chất thơ và chứa đựng nhiều triết lý nhân sinh. Xuyên suốt tác phẩm, người đọc dễ dàng nhận ra sự rung động trước cái đẹp của thiên nhiên và con người qua từng trang viết của tác giả. Nguyễn Thành Long là một cây bút nổi bật trong thể loại truyện ngắn, nhưng vẻ đẹp nghệ thuật trong tác phẩm của ông không đến từ những phát hiện sâu sắc hay những xung đột mạnh mẽ. Thay vào đó, ông khéo léo tạo ra một chất thơ nhẹ nhàng, trong trẻo, yên lặng và kín đáo nhưng vẫn có sức vang vọng sâu rộng và bền bỉ. “Lặng lẽ Sa Pa” là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách sáng tác ấy của ông. Truyện ra đời sau một chuyến đi thực tế, nơi tác giả đã giới thiệu với chúng ta một vùng đất tĩnh lặng, nhưng ở đó vẫn còn những con người miệt mài làm việc, cống hiến hết mình cho quê hương đất nước.

Bước vào tác phẩm, nhà văn Nguyễn Thành Long đã khéo léo vẽ nên bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp của Sa Pa, nơi mà vẻ đẹp thanh bình và tĩnh lặng hoà quyện cùng nhau, tạo nên một không gian đầy sức sống và cảm xúc. Không giống như những hình ảnh hoang sơ, bí ẩn mà nhiều người thường nghĩ về vùng đất này, thiên nhiên Sa Pa trong tác phẩm hiện lên như một bức tranh đầy màu sắc và sức sống. Bầu trời ở Sa Pa được mô tả với sự bao la và rộng lớn, nơi những đám mây có vẻ đẹp kỳ lạ “cuộn tròn lại từng cục, lăn trên các vòm lá ướt sương, rơi xuống đường cái, luồn cả vào gầm xe”. Hình ảnh này không chỉ gợi lên sự tươi đẹp mà còn tạo nên một giác giác không gian huyền ảo, như chốn thần tiên mà ai cũng ao ước được đặt chân đến. Những đám mây nhẹ nhàng nhẹ nhàng trôi lững, như những cánh bướm lạc giữa không trung, làm cho khung cảnh thêm phần thơ mộng và lãng mạn. Mỗi lần nhìn lên bầu trời, người ta lại cảm nhận được vẻ đẹp thanh thoát, nhẹ nhàng mà thiên nhiên ban tặng.

Ánh nắng ở Sa Pa cũng được tác giả miêu tả một cách tinh tế. “Nắng đã bắt đầu len tới, đốt cháy rừng cây, phun lửa như một bó lớn”, câu văn này không chỉ mang lại sức sống cho cảnh vật mà còn làm cho không gian nơi đây trở nên sống động hơn bao giờ hết. Ánh nắng không chỉ chiếu sáng mà còn mạ bạc cả những con đèo, tạo nên vẻ đẹp vừa trong sáng, tinh khôi phục lung linh, huyền ảo. Những tia nắng xuyên qua tán lá, đan xen vào nhau, tạo thành những thành tựu vệt sáng trên mặt đất, tạo nên cho mọi thứ trở nên rực rỡ và đầy sức sống. Không dừng lại ở đó, Sa Pa vẫn được tô điểm bởi những loại cây cỏ phong phú. Hình ảnh “những cây tử cung mời chào cái đầu màu hoa lên trên màu xanh của rừng” và những cây thông rung tít trong nắng không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn có thể hiện lên sự đa dạng và phong phú của hệ thực vật ở đây. Những bông hoa nở rộng, những chiếc lá xanh tươi, tất cả hòa hòa lại tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động, khiến lòng người thêm yêu quý và trân trọng.

Bằng bút bút tài hoa của mình, Nguyễn Thành Long đã cho người đọc chiêm ngưỡng những vẻ đẹp của thiên nhiên Sa Pa với những nét độc đáo riêng biệt. Từ bầu trời cao xanh đến những cánh rừng xanh tươi, từ ánh nắng lung linh đến những bông hoa rực rỡ, tất cả đều tạo nên một không gian vừa sống động vừa giàu chất thơ. Qua đó, tác giả không chỉ thành công gợi lên vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn gửi gắm thông điệp về sự yên bình, tĩnh lặng trong cuộc sống, giúp chúng ta nhận ra rằng giữa chiều cao lo toan, vẫn luôn có những điều tuyệt vời đang chờ đợi để được khám phá và quan trọng. Thiên nhiên Sa Pa, với vẻ đẹp bình dị nhưng đầy quyến rũ, đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn mỗi người, khiến chúng ta luôn khao khát tìm về và cảm nhận.

Bức tranh tuyệt đẹp về Sa Pa còn được gợi lên bởi Cái đẹp của con người mà nổi bật là vẻ đẹp của anh thanh niên. Đó là một chàng trai hai mươi bảy tuổi chưa vợ chưa con làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu. Hoàn cảnh sống và làm việc của chàng thanh niên này thật đặc biệt: một mình trên đỉnh núi Yên Sơn cao 2600 mét quanh năm chỉ có cây cỏ và sương mù lạnh lẽo làm bạn. Công việc của anh là đo nắng, đo mưa, tính mây, đo chấn động mặt đất, dựa vào việc dự báo thời tiết hàng ngày phục vụ sản xuất và chiến đấu. Công việc của anh không nặng nề nhưng lại đơn điệu và đòi hỏi sự chính xác tỉ mỉ cùng với tinh thần trách nhiệm cao. Đây cũng là một công việc đầy gian khổ, nhất là ghi và báo vào lúc 1h sáng, rét, mưa, tuyết … Nửa đêm “xách đèn ra vườn, gió tuyết và lặng im ở bên ngoài như chỉ chực đợi mình ra là ào ào xô tới”. Nhưng có lẽ cái gian khổ nhất đối với người thanh niên ấy lại không phải là bão tuyết, sương mù, gió lạnh mà phải vượt qua được sự cô đơn vắng vẻ. Xa thành phố nhộn nhịp, thiếu vắng tiếng người, thiếu các phương tiện sinh hoạt, bởi thế mà anh rất thèm người – như lời nói của bác lái xe – và cũng bởi thế mà bác lái xe nói anh là người cô độc nhất thế gian. Quả thật hoàn cảnh sống và làm việc là một thử thách thực sự đối với tuổi trẻ vốn sung sức và khát khao hành động.

Thế nhưng, vượt lên những khó khăn, thách thức của hoàn cảnh sống khắc nghiệt, anh thanh niên gây ấn tượng trong lòng bạn đọc bởi những vẻ đẹp đáng quý. Anh là người có ý thức sâu sắc về công việc và rất yêu nghề. Anh thấy được công việc thầm lặng mình làm là có ích cho cuộc sống. Anh luôn ý thức được rằng “Mình sinh ra là gì, mình đẻ ra ở đâu, mình vì ai mà làm việc?”. Tuy chỉ có một mình trên đỉnh núi cao nhưng cuộc sống của anh không cô đơn, buồn tẻ bởi anh luôn suy nghĩ : “Khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”. Anh coi công việc là lẽ sống, là niềm vui, niềm hạnh phúc. Quan niệm của anh về hạnh phúc thật đơn giản và cũng thật đẹp.

Bên cạnh đó, anh còn là người biết tự tạo ra một cuộc sống nề nếp văn minh và thơ mộng. Sống một mình trên đỉnh núi cao, anh đã chủ động sắp xếp một cuộc sống ngăn nắp với “căn nhà ba gian, sạch sẽ, với bàn ghế, sổ sách, biểu đồ, thống kê, máy bộ đàm”. Cuộc sống riêng của anh “thu gọn lại một góc trái gian với chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách”. Ngoài công việc, anh còn trồng hoa, nuôi gà, làm cho cuộc sống của mình thêm thi vị, phong phú về vật chất và tinh thần. Cuộc sống của anh không cô đơn, buồn tẻ vì anh có một nguồn vui đó là đọc sách. Anh coi sách như một người bạn để trò chuyện, để thanh lọc tâm hồn. Sách là nhịp cầu kết nối với thế giới nhộn nhịp bên ngoài.

Sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt là thế, sẽ có nhiều người thu mình lại trong nỗi cô đơn, nhưng anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “thèm người”, lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. Anh ân cần chu đáo tặng củ tam thất cho vợ bác lái xe khi biết tin vợ bác vừa mới ốm dậy. Khi cô họa sĩ và ông kĩ sư lên chơi nhà, anh đón tiếp khách nồng nhiệt: anh pha nước chè cho ông họa sĩ, rồi anh hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái chưa hề quen biết. Anh trò chuyện một cách cởi mở với họ về công việc, cuộc sống của mình, của bạn bè nơi Sa Pa lặng lẽ. Khi ông hoạ sĩ kí hoạ chân dung, anh từ chối, e ngại và nhiệt tình giới thiệu những người khác đáng vẽ hơn anh nhiều còn cho thấy anh là người rất khiêm tốn, thành thực. Chỉ bằng một số chi tiết nhưng tác giả đã phác hoạ được chân dung anh thanh niên với những nét đẹp về tinh thần, tình cảm, cách sống và những suy nghĩ về cuộc sống, về ý nghĩa của công việc. Anh thanh niên là hình ảnh tiêu biểu cho những con người ở Sa Pa, là chân dung con người lao động mới trong công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước.

Không chỉ có anh thanh niên, Cái đẹp của con người nơi mảnh đất Sa Pa còn được gợi lên qua hình ảnh của ông hoạ sĩ, cô kĩ sư trẻ và bác lái xe, mặc dù họ chỉ được miêu tả rất ít nhưng vẫn hiện lên với những nét đẹp đáng quý. Ông hoạ sĩ là nhân vật rất quan trọng trong truyện bởi người kể chuyện đã nhập vào cái nhìn của ông hoạ sĩ. Ông là người say mê nghệ thuật, khao khát cống hiến. Trước lúc về hưu ông vẫn xin đi thực tế lần cuối ở Tây Bắc để vẽ với ước mơ vẽ được một cái gì suốt đời mình thích. Là người nghệ sĩ từng trải, giàu kinh nghiệm lại say mê sự nghiệp nên ở ông có khả năng cảm nhận đặc biệt tinh tế nhạy bén. Ông cảm động và thực sự bị bối rối xúc động khi nghe anh thanh niên kể về công việc, suy nghĩ, về sự cởi mở của anh, cảm thấy trong lồng ngực ông dường như “có một quả tim nữa hay chính là quả tim cũ được đề cao lên”. Với cô kĩ sư, đây là lần đầu tiên ra khỏi Hà Nội để lên tận miền Tây Tổ quốc nhận công tác. Qua cuộc đời học trò chật hẹp, bước vào cuộc sống bát ngát mới tinh khiến cái gì cũng làm cô háo hức. Đây là nhân vật mang lại nét trẻ trung duyên dáng cho câu chuyện. Cô sống thật hồn nhiên và có lý tưởng sống rõ ràng. Anh thanh niên đã giúp cô thêm tự tin vào con đường mà cô đang đi tới. Còn bác lái xe là một người yêu nghề, đi lại trên con đường Hà Nội – Sa Pa đã ba mươi năm. Bác rất vui tính, hay chuyện và tốt bụng. Bác lái xe để lại ấn tượng về sự nhạy cảm trước vẻ đẹp thiên nhiên con người, luôn trân trọng, cảm thông và giúp đỡ anh thanh niên.

Có thể thấy, câu nói của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều: “Chúng ta viết bởi sự rung động trước cái Đẹp của thiên nhiên (…) và của con người” càng thêm ý nghĩa khi soi chiếu vào “Lặng Sa Pa”. Theo đó, cái đẹp của thiên nhiên không chỉ là những cảnh sắc tuyệt đẹp mà còn là những giá trị tinh thần mà thiên nhiên mang lại cho con người. Cái đẹp của con người không chỉ là vẻ đẹp ngoại hình mà còn là vẻ đẹp tâm hồn, những phẩm chất tốt đẹp, những hành động cao cả mà con người thể hiện trong cuộc sống. Trong “Lặng Sa Pa”, cái đẹp của thiên nhiên và con người hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh hoàn hảo về cuộc sống. Thiên nhiên hùng vĩ, tươi đẹp không chỉ là nguồn cảm hứng vô tận cho nghệ thuật mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp họ thêm yêu cuộc sống, thêm kiên cường và lạc quan trước những khó khăn, thử thách. Con người,với những phẩm chất tốt đẹp và tình yêu đối với thiên nhiên, đã góp phần bảo vệ và gìn giữ vẻ đẹp của thiên nhiên, tạo nên một mối quan hệ tương hỗ và gắn kết. Truyện ngắn “Lặng Sa Pa” còn mang đến cho người đọc một thông điệp sâu sắc về tình yêu và sự hy sinh thầm lặng của những con người sống và làm việc ở vùng cao Sa Pa. Họ là những người hùng thầm lặng, họ sống và làm việc với tinh thần trách nhiệm cao, luôn yêu đời và lạc quan, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, thiếu thốn. Những giá trị đó, những vẻ đẹp đó, dù trong bất cứ thăng trầm nào của lịch sử, vẫn luôn tồn tại và chờ đợi sự khám phá, ghi nhận của người nghệ sĩ. Qua những trang viết của Nguyễn Thành Long, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Sa Pa mà còn thấy được tình yêu và tâm huyết của tác giả đối với cuộc sống và con người.

Trong hành trình sáng tạo nghệ thuật, vai trò của nghệ sĩ và bạn đọc không thể tách rời, như hai mảnh ghép cùng hòa vào nhau để tạo nên một bức tranh văn học sống động. Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều khẳng định rằng: “Chúng ta viết bởi sự rung động trước cái Đẹp của thiên nhiên (…) và của con người.” Điều này cho thấy, người nghệ sĩ cần có con mắt tinh đời để phát hiện và cảm nhận vẻ đẹp tiềm ẩn trong cuộc sống, từ đó chuyển tải những rung động ấy vào tác phẩm. Như nhà văn Nguyễn Khải đã nói: “Tình cảm của người viết là khâu đầu tiên và là khâu sau cùng trong quá trình xây dựng một tác phẩm nghệ thuật.” Chỉ khi người nghệ sĩ bồi đắp và mở rộng tấm lòng, họ mới có thể tạo ra những tác phẩm chân chính, mang giá trị nhân văn sâu sắc.

Tuy nhiên, để những tác phẩm đó thực sự phát huy tác dụng, vai trò của bạn cũng đọc hết sức quan trọng. Chúng ta cần đọc một cách chọn lọc, tìm kiếm những sản phẩm chứa đựng giá trị nhân văn tốt đẹp, phù hợp với bản thân. Việc đọc không đơn thuần là tiếp nhận thông tin, mà còn là một hành động khám phá, nghiên cứu để hiểu được ý nghĩa sâu sắc mà tác giả muốn truyền tải. Khi bạn đọc mở lòng và sẵn sàng đón nhận, những tác phẩm văn học sẽ trở thành nguồn cảm hứng, bồi đắp yêu thương và nhân đạo hóa con người. Chỉ khi cả người nghệ sĩ và bạn đọc cùng nhau hòa nhịp, văn chương mới có thể thực sự tỏa sáng, mang lại những giá trị tốt đẹp cho cuộc sống.

Nhìn chung lại, chia sẻ của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều vô cùng đúng đắn và xác đáng. Đồng thời, qua truyện ngắn “Lặng Sa Pa” của Nguyễn Thành Long, chúng ta thấy được sự rung động trước cái đẹp của thiên nhiên và con người từ đó hiểu rõ hơn về ý kiến của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều. Cái đẹp không chỉ là nguồn cảm hứng vô tận cho nghệ thuật mà còn là giá trị vĩnh hằng, ngập tràn trong dòng đời sống và luôn chờ đợi sự khám phá của chúng ta. Chính những vẻ đẹp ấy đã và sẽ tiếp tục thúc đẩy con người viết, sáng tạo và tôn vinh cuộc sống. Điều đó khẳng định rằng, cái đẹp của thiên nhiên và con người luôn là một phần không thể thiếu trong đời sống và nghệ thuật, là nguồn động lực mạnh mẽ thúc đẩy sự sáng tạo và tình yêu cuộc sống.

Tham khảo những bài viết Nghị luận văn học liên quan:

Nhận định về chức năng của văn học và cách vận dụng vào bài viết Nghị luận văn học

Bài đạt 9 điểm – Giải Nhất cuộc thi viết Nghị luận văn học lần 1

Cách lấy điểm sáng tạo trong bài viết Nghị luận văn học

Cách vận dụng nhận định về chức năng văn học vào bài viết

Diễn đạt ấn tượng cho bài viết Nghị luận văn học

Giải thích nhận định Nghị luận văn học trong đề thi Chuyên 2024 – 2025

Nghị luận văn học nâng cao: Chức năng của hình tượng nghệ thuật

Xem thêm:

  • Lớp văn cô Ngọc Anh trực tiếp giảng dạy tại Hà Nội: Tìm hiểu thêm
  • Tham khảo sách Chuyên đề Lí luận văn học phiên bản 2024: Tủ sách Thích Văn học
  • Tham khảo bộ tài liệu độc quyền của Thích Văn học siêu hot: Tài liệu
  • Đón xem các bài viết mới nhất trên fanpage FB:Thích Văn Học